LÊN VỚI ĐIỆN BIÊN
Trần Ngọc Sơn
Tạm biệt đồng bằng châu thổ
Tạm biệt bạn bè, người thân
Chào nhé, miền quê yêu dấu!
Em đi lên với Điện Biên.
Vùng đất cuối trời Tây Bắc
“Góc trời biên giới” là đây!
Đường vào trường xa thăm thẳm
Xe đi mất đến non ngày.
Trường em ở xã vùng khó
Giáp với biên giới Việt - Lào
Ngày đầu tưởng như không thể
Vượt qua vất vả gian lao.
Nhiều đêm không ngủ, em nghĩ:
“Trở về với mẹ ta thôi!”
Tưởng như bản làng bé nhỏ
Gom hết vắng vẻ trong đời.
Nhưng nhìn đàn em bé bỏng
Hồn nhiên, trong sáng, vô tư
Những đôi mắt tròn ngơ ngác
Mở to trông ngóng, đợi chờ.
Em dằn lòng mình, ở lại
Ngày đi vận động học sinh
Cùng với dân bản dựng lớp
Vượt qua khó khăn muôn trùng.
Thấm thoát mười năm có lẻ
Em gắn bó với bản làng
Bản không còn người mù chữ
Chăn nuôi, trồng cấy mở mang.
Lớp học sinh ngày đầu ấy
Rất nhiều em đã trưởng thành
Có em học lên Đại học
Sau về xây dựng bản làng.
Lớp học tranh tre nứa lá
Giờ xây dựng mới khang trang.
Ngày ngày rộn vang tiếng trẻ
Ấm thêm cuộc sống bản làng.
“Chuyện em giản dị thôi ạ!”
Em cười, nụ cười thật tươi
Làm nhòa vất vả và những
Nếp nhăn tuổi tác cuộc đời.