TÂM SỰ NGHỀ GIÁO
- Thứ hai - 28/10/2019 13:15
- In ra
- Đóng cửa sổ này
TÂM SỰ NGHỀ GIÁO
“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời muôn vạn hoa thơm…”
Ngay từ thuở còn là cô học trò nhỏ, tôi đã mơ ước sau này được trở thành cô giáo đứng trên bục giảng. Và sau bao nhiêu năm miệt mài học tập và rèn luyện, tôi đã thực hiện được ước mơ của mình, được làm một cô giáo giảng dạy bao lớp học trò thân yêu dưới mái trường PTDTNT THPT Huyện Điện Biên. Kí ức về ngày đầu tiên đến nhận công tác tại trường vẫn luôn hiện rõ trong tâm trí tôi. Bước vào ngôi trường, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm nên lòng tôi hồi hộp đến khó tả. Ngước nhìn cảnh vật xung quanh, tôi cảm nhận được điều gì đó rất “cổ kính” ở đây bởi dãy lớp học, dãy nhà hiệu bộ, nhà ăn và đặc biệt là khu nhà ở nội trú của học sinh đều đã cũ, tôi chắc chắn rằng ngôi trường đã được xây dựng khá lâu rồi. Nhìn vội qua ô cửa lớp học, tôi thấy những đôi mắt đầy ngạc nhiên, tò mò của các em dáo dác nhìn tôi như muốn hỏi rằng “Cô là ai? Cô là cô giáo Tiếng Anh mới phải không?” …., còn tôi thì vô cùng thích thú khi lần đầu tiên được thấy các em xúng xính trong những bộ quần áo dân tộc đa sắc màu, tôi nghĩ thầm “Học trò của mình kia rồi”.“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời muôn vạn hoa thơm…”
Giáo viên: Chu Thị Thanh Hoa chụp cùng các em học sinh lớp chủ nhiệm
Công tác tại một trường Nội trú, ngoài việc lên lớp tôi và các đồng nghiệp của mình còn phải dạy học sinh cách ăn ở, cách sinh hoạt, cách đối nhân xử thế, vừa là người thầy, người chị, người mẹ vừa là một quan toà xử lí học sinh vi phạm nội quy… Thế nhưng, các anh, các chị không quản ngại mà vẫn làm hết trách nhiệm của mình bởi tình yêu đối với học trò. Chính điều đó đã luôn thôi thúc tôi cố gắng ngay từ những ngày đầu mới nhận công tác. Đã biết bao lần tôi được hỏi “Tại sao em lại chọn nghề giáo?”. Bởi nhiều người nghĩ nghề giáo vô cùng áp lực, bởi nhiều anh chị giáo viên đã được nếm trải sự vất vả của nghề giáo rồi, và bởi vì mọi người nghĩ tôi theo đuổi môn Tiếng Anh - thứ ngôn ngữ mà ngày nay vô cùng hữu ích khi nước ta đang trên con đường hội nhập quốc tế có thể giúp tôi dễ dàng tìm kiếm được nhiều công việc ở nơi thành phố nhộn nhịp mà lại có thu nhập cao, nhưng … ước mơ trở thành cô giáo ấp ủ trong tôi đã lâu và tôi luôn muốn được cống hiến điều gì đó dù là nhỏ bé tại vùng đất Điện Biên anh hùng. Tôi đến với nghề giáo không phải là cơ duyên, cũng không phải là sự “bí bách, ép buộc” như nhiều người ... Mà đó là giấc mơ nhen nhóm trong tôi từ thuở ấu thơ. Tôi thích lắm hình ảnh người cô với mái tóc dài nắn nót từng nét chữ trên bảng, tôi yêu lắm tiếng ngân nga giảng bài, tôi thích vui đùa, yêu sự hồn nhiên, ngây thơ của những đứa trẻ. Vì thế, khi còn là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, tôi luôn yêu quý, tôn trọng những người thầy, người cô tận tâm với nghề, hết lòng thương trò, đã dày công truyền dạy kiến thức, đã dìu dắt tôi trưởng thành nên người. Và ước mơ đó của tôi lớn dần theo năm tháng, khi học hết lớp mười hai, tôi đã chọn cho mình con đường làm nghề giáo viên của nhân dân. Bởi bản thân tôi cũng muốn trở thành những người giáo viên tuyệt vời như vậy, sẽ luôn có những học sinh dõi theo, thầm biết ơn và quý trọng tôi như thế! Đó là tình cảm mà cho đến sau này thậm chí là đi hết cuộc đời người ta vẫn giữ. Với động lực lớn lao ấy, tôi đã không ngừng phấn đấu học tập để rồi biến ước mơ ấy thành hiện thực. Tình yêu nhà giáo thực sự thăng hoa khi tôi được nghe học trò gọi mình “cô ơi” tại mái trường này.
Trường PTDTNT THPT Huyện Điện Biên - ngôi nhà thứ hai của tôi đang chuẩn bị rất kỹ cho một ngày lễ lớn - Lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường. Lễ kỷ niệm thành lập trường năm nay là một dịp rất đặc biệt của tất cả thế hệ thầy cô và học sinh nhà trường. Năm mươi năm là một khoảng thời gian đủ dài để biết bao nhiêu thế hệ học sinh biết tôn vinh những hi sinh, nỗ lực của mọi thế hệ giáo viên và để các thế hệ học sinh hiểu được có một ngôi trường như hôm nay là một chặng đường dài, trải qua bao nhiêu thăng trầm.
Tôi là thế hệ đi sau, không được nhìn thấy được những ngày đầu thành lập, chỉ được nghe kể qua những thế hệ đi trước, nhưng tôi có thể cảm nhận được một phần nào nỗi khó khăn, cơ cực cũng như sự nỗ lực hết sức mình để vượt qua đươc những năm tháng đầu tiên ấy. Và có lẽ điều quan trọng nhất đối với tôi khi mới bước vào nghề đó là tôi được sống trong một môi trường thuận lợi, một tập thể đoàn kết, hết lòng vì đồng nghiệp sẵn sàng chia sẻ những kinh nghiệm. Cái tâm đắc nhất theo tôi là “lương tâm, trách nhiệm” của tập thể cán bộ, giáo viên, nhân viên đối với học sinh. Vì vậy, tôi cũng như các đồng nghiệp của mình luôn chăm chỉ ươm những mầm xanh cho tương lai, đang từng ngày phấn đấu hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, là người lái đò thầm lặng chở khách sang sông. Bao lớp học trò đi qua đã để lại cho tôi rất nhiều kỉ niệm không thể nào quên. Những lần các em được đứng trên bục vinh quang nhận những phần thưởng quý giá là những phút giây chúng tôi sung sướng tột cùng, nó không những là phần thưởng về tri thức của thầy và trò mà còn là những mảnh ghép để bồi dưỡng cho tâm hồn trẻ thơ những niềm tin yêu vô hạn, niềm tin về cuộc sống, niềm tin về ngày mai tươi sáng.
Suốt bao năm công tác tại trường, ngày hôm nay tôi đã được rèn luyện, trau dồi để trưởng thành hơn, vững vàng hơn. Tôi cũng nhận ra một điều rằng làm nghề giáo nhất là ở trường nội trú không phải là điều dễ dàng bởi những đêm phải thức khuya miệt mài bên trang giáo án, bởi những lần dỗ dành học sinh lớp mười hay khóc, đòi về nhà vì lạ lẫm ở những ngày đầu mới nhập học, bởi những lần hết lòng khuyên bảo, nhắc nhở học sinh thực hiện tốt nội quy mà hiệu quả chưa cao nhất là đối với những học sinh cá biệt và cả nhiều áp lực khác. Dẫu biết khó khăn là thế, nhưng điều tôi thấy mình đã gặt hái được đến thời điểm hiện tại đó là sự tự tin khi đứng trên bục giảng, là niềm vui, niềm hạnh phúc khi nhận được những bông hoa điểm mười, những lời chúc hàm chứa lòng biết ơn sâu sắc của các em học sinh vào mỗi dịp lễ, và hơn cả là được nhìn thấy nhiều khoá học sinh trưởng thành, ra trường vẫn chào tôi rất to mỗi khi gặp lại. Chính những điều tưởng như nhỏ nhoi ấy là nguồn động viên, khích lệ tôi trong suốt chặng đường đã qua để tôi thêm tin tưởng vào sự nhiệt huyết của mình dành cho nghề giáo, để tình yêu nghề giáo vẫn luôn sục sôi, chưa bao giờ nguội tắt trong tôi.
Tác giả bài viết: Chu Thị Thanh Hoa
Nguồn tin: Giáo viên tổ NN – Sinh – Thể dục